Ôn Văn đưa tay nắm Cai Ngục Số Một là mặt thẹo, xách hắn lên, liếm môi suy nghĩ xem nên xử lý hắn như thế nào.

Trên mặt đất đã nằm một cái xác không còn hình người, nó thuộc về một cai ngục, hắn là người bị hại đầu tiên của Ôn Văn, bởi vì hắn là người đầu tiên sợ tới kêu thành tiếng.

Cai Ngục Số Một bị Ôn Văn xách lên thì sợ tới không thể suy nghĩ, nước tiểu cũng vãi ra, bình thường Ôn Văn nhất định sẽ rất ghét bỏ, nhưng bây giờ anh rất hưởng thụ dáng vẻ này.

Mí mắt phải Ôn Văn giật liên hồi, đây là bản thân Ôn Văn phản kháng không muốn mất khống chế, thế nhưng sự phản kháng bình thường có thể kiếm chế sự biến thái của mình mà hiện giờ chỉ có thể làm mí mắt run rẩy một chút.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì Ôn Văn sẽ luôn trầm mê trong giết chóc, thẳng đến khi anh tự hủy diệt, có lẽ tìm được dục vọng mới.

Ngay lúc này dị biến sinh ra, áo choáng ngục đốc Tai Nạn đột nhiên khoác lên người Ôn Văn, năng lượng màu đen nồng đậm hóa thành thực chất xua tan đi làn khí đỏ trên người Ôn Văn, đồng thời trói chặt Ôn Văn lại.

Găng tai Tai Ách tự xuất hiện, phần màu đen cũng lan rộng ra, cuối cùng lan khắp toàn thân Ôn Văn, làm Ôn Văn trông giống như đang mặc một bộ đồ bó sát người màu đen.

Làn khí đỏ kia đang kịch liệt phản kháng lại sức mạnh màu đen nhưng không có chút tác dụng gì, chỉ có thể chậm rãi bị tiêu diệt.

Ở sâu trong linh hồn Ôn Văn có một vị trí đặc biệt, đó là căn nguyên năng lực của người siêu năng, là nơi ở của tàn linh vị cường giả có thể khiến cho người siêu năng nhận được năng lực.

Lúc này ở nơi này giống như một hang động máu thịt, một con quái vật khổng lồ màu đỏ đang huênh hoang cười phá lên mà không có chút ý nghĩa nào, nó chính là tàn linh tượng trưng cho siêu năng lực của Ôn Văn!

Quái vật đó thân cao mười mét, ba đầu bảy tay mười ba chân, phía sau là chi chít những cái đuôi màu đỏ, trên mỗi gương mặt đều có biểu cảm giống nhau --- dáng cười điên cuồng vặn vẹo!

Ở trên người nó không tìm được bất cứ mỹ cảm cân đối nào, nó giống như một sinh vật bị ghép nối lung lung, màu đỏ trên người nó không phải màu da mà là vì không có da!

Trước khi nó chết, nó là một kẻ ca hát trong thần điện ở vùng đất Hư Vô hoang vắng, nhiệm vụ duy nhất của nó chính là cả ngày lần đêm dùng giọng hát khàn đặc khó nghe của mình hát một ca khúc khó nghe không có ý nghĩa.

Người bình thường chỉ cần nghe thấy ca khúc này sẽ nổi điên, là khúc nhạc ru cho sự tồn tại đang say ngủ ở sâu trong điện thần, có thể cố gắng kéo dài thời gian ngủ say của sự tồn tại đó.

Trong tòa thần điện khổng lồ đó, nó cũng không phải là sự tồn tại đặc biệt, kẻ có thể hát như nó có tới mấy vạn người ở đó, là một chủng tộc có thể tìm thấy ở mọi nơi trong thế giới thần điện đó.

Mà sự tồn tại ngủ say kia không có tên, không có tư suy, không có thân thể và linh hồn cố định, nhưng trong thế giới đó không có người nào chủng tộc nào có thể bỏ qua sự tồn tại của Thần!

Bởi vì khi một ngày nào đó Thần thức tỉnh khỏi cơn ngủ say thì sẽ chủ động phá hủy tất cả sinh mệnh và vật chất mà mình có thể tìm thấy, mặc kệ thứ đó thuộc về trận doanh nào, có phải là phe đối địch với Thần hay không.

Mà ở trong thế giới trong, rất hiếm có người có thể ngăn cản Thần, bởi vì Thần vốn chính là một trong tám vị Chúa Tể Tối Cao chống đỡ toàn bộ thế giới trong!

Chúa Tể Giết Chóc Và Hủy Diệt, Thần Điên Cuồng Và Hỗn Loạn, Vua Vô Danh, kẻ địch của chúng sinh!

Quái vật màu máu ở trong thần điện kia không ngừng nghỉ hát suốt trăm năm rồi bị Vua Vô Danh ảnh hưởng, từ một chiến sĩ mạnh mẽ biến thành quái vật vặn vẹo.

Vốn chờ đến khi nó vặn vẹo tới khi không còn cách nào hình dung thì cuối cùng sẽ bị đưa vào hồ máu của điện thần Vua Vô Danh.

Nhưng trong một lần tình cờ nó thông qua con đường tới thế giới hiện thực.

Vì đã trở nên vặn vẹo nên chuyện đầu tiên mà nó làm khi tiến vào thế giới hiện thực chính là bắt đầu tiến hành giết chóc không phân biệt, Hiệp Hội Thợ Săn đã phải trả cái giá rất lớn mới có thể hoàn toàn giết chết nó.

Căn nguyên sức mạnh và tàn linh của nó phiêu đãng tìm kiếm vật dẫn có thể thừa nhận nổi sức mạnh điên cuồng này.

Tàn linh điên cuồng giống như nó vẫn còn vài con, nhưng chỉ có thể chất người nhà họ Ôn mới thích hợp cho bọn nó ký túc, vì thế chúng vô thức phiêu đãng trên thế giới này, cũng chờ đợi người nhà họ Ôn thức tỉnh....

Hiện giờ Ôn Văn rốt cuộc cũng thức tỉnh rồi, nó liền trở thành sức mạnh của cơ thể này.

Trước khi Ôn Văn đạt tới cấp Tai Nạn, toàn bộ sức mạnh của nó đều thuộc về Ôn Văn, nó cũng không có cách nào quấy nhiễu Ôn Văn.

Nhưng bản năng sức mạnh này đã có khả năng ô nhiễm, nó là sức mạnh bị Chúa Tể Tối Cao vặn vẹo mà thành, không quản ý chí Ôn Văn mạnh mẽ đến thế nào thì cũng không thể đè ép được loại dục vọng giết chóc này!

Mà quá trình giết hại này chính là trận cuồng hoan của quái vật màu máu, nó hát vang ca khúc khó nghe để ăn mừng màn giết chóc của Ôn Văn.

Đúng lúc này, màn cuồng hoang trong hang động máu thịt chợt an tĩnh, tiếp đó hoàn toàn trở nên đen kịt, không có chút ánh sáng nào.

Hoàn toàn hóa thành đen kịt tầm một giây thì tầm mắt khôi phục bình thường, ở bên ngoài hang động máu thịt kia xuất hiện một bóng người mặc áo choàng màu đen.

Áo choàng của bóng người này có chút tương tự với áo choàng ngục đốc Tai Nạn trên người Ôn Văn, nhưng liếc mắt một cái thì trông càng đơn điệu hơn, nhưng nếu nhìn kỹ thì trên mỗi đường chỉ tựa hồ lưu chuyển ánh sáng khác thường.

Mỗi khi hắn tiến tới trước một bước, không gian sẽ trở nên đen hơn, hang động máu thịt đã khôi phục có một phần đã biến thành đá đen.

Lúc người mặc áo choàng đen kia đi tới cửa hang động, hang động máu thịt đã biến mất không thấy đâu nữa, biến thành một tòa cung điện màu đen được tạo thành từ đá đen!

Người mặc áo choàng đen kia lạng lùng đi vào cung điện, từng bước từng bước tiến tới vương tọa trong cung điện!

Quái vật màu máu kia trừng to mắt, không chút suy nghĩ trực tiếp phóng về phía người mặc áo choàng đen kia.

Nếu là những tàn linh khác thì nhất định sẽ suy nghĩ xem vì sao nơi chỉ có một mình nó lại xuất hiện thêm người khác, vì sao lĩnh vực thuộc về mình lại biến thành dáng vẻ khác như thế.

Nhưng quái vật màu máu này chỉ có bản năng, không có bất cứ suy nghĩ nào, vì thế nó không chút do dự tiến hành tấn công.

Thế nhưng khi móng vuốt của nó sắp chụp trúng người mặc áo choàng đen kia thì nó lại ngừng lại, sau đó trong lòng nó xuất hiện một loại tâm tình khác ngoại trừ giết chóc đã tồn tại suốt trăm ngàn năm qua, là... sợ hãi!

Sau khi bị Vua Vô Danh ô nhiễm thì nó đã không còn sợ hãi bất kỳ thứ gì nữa, nhưng người áo choàng đen trước mắt này....

Người áo choàng đen này vượt qua quái vật màu máu đang sững sờ ở đó, đạp lên bậc thang, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên vương tọa, không thèm chú ý tới quái vật màu máu kia.

Những sợi xích màu đen trói quai vật màu máu kia lại, xoắn thân thể nó thành một hạt châu chỉ lớn cỡ nhãn cầu, hạt châu đó bay tới trong tay người mặc áo choàng đen, bị hắn lúc có lúc không xoa nắn.

Cung điện màu đen, người mặc áo choàng đen ngồi trên vương tọa, trong tay là một hạt châu màu đỏ, tất cả tạo thành một bức họa kỳ dị, một màn này giống như vĩnh hằng.

...

Sau khi quái vật màu máu kia biến thành viên cầu, Ôn Văn cũng tỉnh táo lại, anh buông mặt thẹo xuống, sờ sờ mặt mình run sợ một hồi lâu.

Anh nhớ được toàn bộ quá trình mình biến thành quái vật màu máu, nhớ kỹ tất cả tâm tư khi đó, nhớ kỹ cảm xúc khi giết vị cai ngục kia, cảm giác đó rất thoải mái, thoải mái đến mức anh thậm chí muốn thể nghiệm thêm lần nữa!

"Đó chính là năng lực của mình sao..."

Ôn Văn giễu cợt lắc đầu, Ôn Lệ bị đuổi đi rồi, cuồng khí bị thu hồi rồi, nhưng mình lại một lần nữa rơi vào trạng thái mất khống chế, đồng thời còn giết người.

"Người như mình... thực đáng chết mà..."

0.41759 sec| 2416.5 kb